Tóm tắt:
Lý Dương Băng là nhân vật mang tính bước ngoặt trong lịch sử phát triển thư pháp Triện thư [篆书 ): Thể chữ thư pháp cổ xưa nhất của Trung Quốc, phát triển từ chữ khắc trên mai rùa, xương thú (Giáp cốt văn, Kim văn), đạt đỉnh cao dưới thời Tần, với Lý Tư là đại diện tiêu biểu. Gồm Đại Triện (thời Chu) và Tiểu Triện (thời Tần)]. Ông là bậc đại gia phục hưng Triện thư sau Lý Tư 李斯 (khoảng 284–208 TCN), Thừa tướng nhà Tần, được coi là "Tổ sư Tiểu Triện", người đã chuẩn hóa Tiểu Triện dưới thời Tần Thủy Hoàng, có ảnh hưởng sâu rộng tới hậu thế và nhận được nhiều lời khen ngợi. Tuy nhiên, vào cuối thời Minh đầu thời Thanh [Minh (1368–1644), Thanh (1644–1912): Hai triều đại phong kiến cuối cùng của Trung Quốc], nhiều đánh giá lại mang sắc thái phê phán, chỉ trích. Điều này có mối liên hệ mật thiết, không thể tách rời với tư tưởng phục cổ đương thời [复古 : Trào lưu học tập, hướng về các giá trị cổ điển], thân thế, trải nghiệm cá nhân của các nhà bình luận, cũng như các yếu tố môi trường như vùng miền họ sinh sống.